Thần Đồ yên lặng ngắm người thanh niên đang bày bàn trong sân. Bàn ghế gỗ đào đặt không xa gốc đào sum suê xanh mướt, nắng vàng len qua kẽ lá rơi thành những đốm li ti nhảy múa trên vai. Là ai đã nói trên đời không có cái gọi là hoàn mỹ?
Người thanh niên này sạch sẽ như ánh dương, đôi mắt nâu lưu chuyển không dính chút tà niệm, nhoẻn cười một cái liền như dương quang rực rỡ, cả khóe mắt đuôi mày đều phấp phới tình yêu cuộc sống dâng tràn. Cậu mặc một chiếc áo thun một chiếc quần jeans hết sức bình thường, mà sao khoác lên người lại mang theo chút ngây thơ còn chưa kịp xóa hết, khiến ngươi muốn đưa tay ra chạm vào lại sợ làm vấy bẩn cậu ta. Bình thường như vậy, lại có thể khiến người nhìn một cái liền ngơ ngẩn như vậy.
Thần Đồ nghĩ, người yêu trong mắt hóa Tây Thi, là ai đã nghĩ ra một câu như vậy.
Cậu thanh niên quay đầu, hốt nhiên bắt được ánh mắt hắn đang có chút hốt hoảng, đôi mắt đằng sau gọng kính chợt cong lên đầy ắp ý cười.
An Nham mỉm cười bước ra trong nắng, Thần Đồ có cảm giác chói mắt đến gần như bức hắn muốn ứa nước mắt ra. Đẹp đẽ như vậy, trong sáng như vậy.
Hắn luống cuống không biết phải làm gì với đôi tay đẫm máu của mình, chỉ là, An Nham mấy bước đã tiến đến nơi, không chút do dự mà bắt lấy bàn tay hắn.
“Đi thôi,” cậu nói, năm ngón tay đan vào năm ngón tay hắn, thật chặt, thật chặt. Thần Đồ cúi xuống nhìn bàn tay hai người, lại ngẩng lên, thu vào trong mắt là mái đầu như được dát lên toàn bộ vàng trên thế gian, quý báu vô ngần, buông không buông được.
Đột nhiên hắn nghĩ, bản thân mình có lẽ có thể cũng sẽ được tẩy sạch đi, chỉ cần người này vẫn nắm tay mình như vậy, có thể lắm.
Thần Đồ yên lặng mỉm một nụ cười thật nhạt, chầm chậm bước theo sau ánh dương của hắn.